
TÌNH GIÀ "Anh ơi, mai là giỗ anh rồi, anh về với mẹ con em, với cháu chắt anh nhé!" Tiếng nấc, tiếng nức nở, nghẹn ngào trên gian phòng thờ là của Bà Nội. Tôi đã thấy dép của bà để trước cửa nhà tôi. Vậy là lại sang "tâm sự" cùng ông rồi. Tôi đứng lặng, không bước lên trên thêm nữa, dựa cầu thang một lúc, nước mắt ở đâu trào ra, nín lặng, lòng quặn thắt theo tiếng nấc của một người vợ tóc đã bạc phơ. Tôi vào phòng, khẽ khàng đóng cửa. Lúc ấy, đừng đánh động không gian riêng tư và cắt ngang những lời tâm tình của một người vợ với chồng mình, dù chỉ là ánh nhìn qua tấm ảnh. Đó là một trời yêu thương thiêng liêng cần được tôn trọng. Lúc ấy, đừng nói với người vợ ấy: "Thôi, đừng khóc. Thôi, đừng buồn. Thôi, người đi đã đi rồi. Thôi, hãy còn con với cháu!". Tuyệt đối, đừng nói những điều như vậy! Bởi lúc đó họ cần phải buồn và họ cần được khóc. Không có gì thay thế được "tình già", không có gì thay thế nổi tình yêu của người vợ với người chồng quá...